Một ngày nọ, đang đi trên đường, bỗng nghe thấy tiếng có người hô bắt cướp, Nam liền theo tiếng hô mà chạy tới. Tên cướp dáng người thấp bé, trên người hắn đang ôm chiếc túi xách chạy bán sống bán chết.
Vốn dĩ tên cướp có thể chạy thoát, nhưng hắn đã xui xẻo khi gặp Nam, hắn cũng nhất quyết không chịu thua. Sau một hồi quyết đấu với nhau, tên cướp yếu thế dần, hắn ta hốt hoảng bỏ chạy, Nam vội vàng đuổi theo. Đúng lúc đó có một chiếc xe lao đến, tên cướp bỗng quay người lại dùng hết sức để đẩy Nam ra khiến cậu ngã sang bên đường.
Tên cướp đã chết, chết rất thảm, thế nhưng biết trách ai đây, nếu hắn không cướp, không chạy? Không ai thương hại hắn cả, mọi người đều khen ngợi Nam. Vụ việc nhanh chóng được lên báo, ai ai cũng tôn Nam làm anh hùng.
Thế nhưng, Nam không hề vui vẻ chút nào mà ngược lại, tâm trạng vô cùng nặng nề. Anh hùng gì chứ, là cậu đã đuổi theo tên cướp khiến hắn chết thảm, nếu không phải tên cướp đẩy cậu ra thì cậu cũng đã bỏ mạng lại rồi.
Nam quyết định đến đồn cảnh sát hỏi thăm địa chỉ của tên cướp, họ nói rằng hắn xuất thân từ một vùng nông thôn nghèo, mặc dù đã thông báo nhưng không tìm thấy người nhà của tên cướp. Cảnh sát nói rằng cậu hãy yên tâm, rằng cậu không phải chịu trách nhiệm về cái chết của tên cướp. Thấy lương tâm day dứt, Nam quyết định tìm về nhà của tên trộm.
Cũng khá vất vả, cuối cùng Nam cũng tìm được nhà của tên cướp, gần đến cửa, Nam có chút ngập ngừng bởi cậu không biết phải nói thế nào với người nhà của hắn.
Trời mưa lất phất, lạnh đến thấu xương. Nam đứng trước cửa nhà tên cướp, còn chưa chuẩn bị vào nhà, cậu đã nghe thấy giọng nói run run, yếu ớt với ra:
“Có phải con trai mẹ đã về rồi không?”.
Nam giật mình, cậu bước vào cửa, mọi thứ đập vào mắt khiến cậu không thể tin được. Cả căn phòng chật hẹp chỉ có mỗi một chiếc giường, ngồi trên giường là một bà cụ mù mắt, bà lại hỏi:
“Bảo à, là con đấy đúng không? Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, mắt của mẹ có chữa trị cũng không khỏi được đâu, con đừng chạy đi làm thuê khắp nơi nữa, hãy ở nhà với mẹ, thời gian của mẹ không còn nhiều nữa...”.
Nói xong, hai hàng nước mắt bà cụ lăn dài trên má. Khóe mắt Nam cũng bắt đầu cay cay, cậu bước đến gần nắm lấy tay bà cụ, cậu còn chưa kịp nói gì, bà cụ đã mở lời:
“Cậu không phải là Bảo! Cậu là ai?”.
Nam ngạc nhiên bởi bà cụ có thể nhận ra mình không phải là con trai của cụ. Cậu run run nói:
“Cháu…cháu…là bạn thân của Bảo đây ạ, cháu đến…cháu đến...”.
“Có phải thằng Bảo nó xảy ra chuyện gì rồi không?”. Bà cụ lo lắng nắm lấy tay của Nam và hỏi.
Vẫn chưa biết phải nói thế nào, bà cụ lại nói tiếp: “Có phải con trai ta chết rồi không?”
“Điều này…”
“Nói đi! Có phải nó đi trộm đi cướp nên bị người ta đánh chết? Nếu đúng như thế thì ta có chết cũng không nhắm được mắt...” Còn chưa kịp nói hết câu, bà cụ đã khóc nức nở.
“Không…không…Cậu ấy là một anh hùng, cứu một người mà cậu ấy đã bị xe đụng phải...”. Nam đỏ bừng mặt vì lời nói dối của mình.
Bà cụ không khóc nữa, nhưng vẫn nấc trong nước mắt, bà run rẩy hỏi:
“Có thật là như thế không? Thật vậy không?”.
Nam lớn tiếng đáp “Thật ạ!”, bàn tay Nam run run lấy từ trong túi áo ra một khoản tiền đã được chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho bà cụ và nói:
“Bác à, đây là phần thưởng của Bảo, bác hãy nhận lấy ạ!”.
“Phần thưởng?” Bà cụ gạt nước mắt rồi nói tiếp: “Ta không cần phần thưởng đó, con trai ta làm việc tốt…Con trai à…Con có biết mẹ lo lắng đến thế nào không, mẹ chỉ sợ con làm việc hồ đồ, đi trộm đi cướp của người ta để chữa bệnh cho mẹ, nhưng giờ thì mẹ yên tâm rồi…”.
Bà cụ lại khóc,nhưng cái khóc đau khổ pha chút tự hào kiêu hãnh. Nam im lặng ôm chặt bà, chào bà, rồi vội đặt tiền ở đầu giường, từ từ bước ra khỏi cửa. Trước lúc đi, cậu quay lại nhìn bà cụ lần cuối, nước mắt rơi không ngừng....
ST.